Hôm sau, chồng nhận được thư vợ như sau:
“Luật mới ban hành ông biết không?
Ruộng mà không cấy sẽ sung công
Vậy ông thu xếp mà về sớm
Kẻo mất ruộng rồi, ông trách ông”
Bực mình ông quát
Thằng nào ra luật quá bất công
Cho dù quan bé tới quan ông
Ruộng ông mon men mà mò đến
Ông về đào bới cả tổ tông
Bà vợ nhận được thư đập bàn 1 cái “rầm” xuất khẩu thành thơ và gửi hỏa tốc cho chồng:
Cha này mộng mị hay nói ngông
Luật làng luật nước cứ như không
Đào bới mồ mả người ta biết
Ở tù mọt gông đó ông Nông!!!
Không chịu được nữa, ông nhắn:
Luật làng luật nước xiết cổ ông
Bà ráng đợi chờ chớ ngóng trông
Dăm ba hôm nữa xong công chuyện
Ông về cày cấy thỏa ước mong
Bà nhà nhận được thư mừng quá để thư lên bàn chạy vội ra chợ mua đồ chờ chồng về, lá thư bị gió thổi bay ra cửa sổ rớt dưới tay thằng ăn trộm cầm lên đọc mừng húm thầm nghĩ:
Nhà cửa bây giờ đã trống không
Tiện tay vào đó lấy vài đồng
Dăm ba bữa nữa chồng về đến
Ta còn cơ hội nữa hay không
Sau khi ăn trộm xong việc, ông chồng về tới nhà, bà vợ khóc lóc tỉ tê:
Tất cả cũng chỉ lỗi tại ông
Suốt ngày công việc cứ lông bông
Hôm nọ ăn trộm nó mò đến
Làm tôi khổ lắm ông biết không
Dường như ông chồng đã có vẻ hối hận:
Ông biết lỗi rồi có im không?
Ông hứa sau này hết lông bông
Đám ruộng sau hè bị bỏ phí
Ông đây giống tốt thỏa sức trồng
Bà vợ thấy thế liền đáp:
Nếu đã biết lỗi thì xin ông
Sau này đừng có mà lông bông
Đám ruộng lâu ngày đã cạn nước
Bây giờ ông có ta cùng trồng
Nói rồi ông đưa ra quyết định:
Cày thì ta làm đại cho xong
Trời thì mau tối đứng không hoài.
Theo tui vào trong ta cày ruộng
Cày đến sáng mai có lẽ xong
Sau một thời gian ông trồng than rằng:
Ruộng hoang bao năm ông gieo trồng
Biết bao giống tốt đổ xuống sông
Ước chi có được đám ruộng mới
Mạ xanh mươn mởn thoả sức trồng
Bà vợ trách:
Đó chính là do tội của ông
Cái tội suốt ngày cứ lông bông
Lỗi đây không phải do đám ruộng
Do mạ khô héo làm sao trồng?
Ông chồng liền đốp chát lại (chắc đang mon men cô hàng xóm…)
Mạ bà khô héo sao trách ông
Nước non cạn kiệt nứt cánh đồng
Không lo chăm sóc theo ngày tháng
Chớ trách ngày sau sáo sổ lồng
Bà vợ nghe xong mặt đỏ rần rần, máu hoạn thư chạy khắp người. Nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
Ruộng nhà không cấy lại bỏ không
Sao không mưa móc mát cánh đồng
Ông mà mom men ruộng hàng xóm
Tôi biến ông thành lão công công
Ngọc Sơn (sưu tầm)